top of page

Cùng cảm nhận “Trí tuệ biết khóc” của hoạ sĩ Nguyễn Tấn Vĩ

Quan sát FB của Nguyễn Tấn Vĩ thời chưa có Covid-19, được xem những tranh vẽ phong cảnh trung du và miền núi, thấy khá vô tư và thoải mái. Nhưng rồi khi Covid-19 đến, sự vô tư và thoải mái đó đã nhường bớt cho nỗi đau, sự cảm thông và chia sẻ.



Nói một cách nôm na, bình thường thì có vẻ như chỉ trái tim của Vĩ mới muốn khóc, nhưng khi Covid-19 đến, trí tuệ ấy lại muốn thay trái tim để khóc. Còn trái tim thì lại muốn cười, cười để vượt qua nghịch cảnh, để sinh tồn.


Vĩ như là một thư ký thời cuộc, đã kịp ghi lại các rã rời, lo lắng, đau thương, không của riêng ai, trong thời Covid-19.





Bình thường, tranh phong cảnh của Vĩ chủ đạo là sự pha trộn tinh thần hậu ấn tượng (post-impressionism) với hậu lãng mạn (post-romanticism), dù vẽ có vẻ nhanh, nhưng vẫn đủ sự chỉn chu, tỉa tót, tươi vui. Thường giấu cái tôi đi.



Nhưng những tranh thời Covid-19 thì thiên nhiều qua tinh thần hậu biểu hiện (post-expressionism), bày tỏ cái tôi rõ ràng trước những chấn động, lo lắng, thương cảm.






Dù vẽ một người, vài người, hoặc cả đoàn người, thì vẫn chất chứa sự vô định, với cảm giác bất an. Đúng là: “Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu/ Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” - Truyện Kiều.






Ai đã trực tiếp ở trong cơn địa chấn và cả dư chấn của Covid-19, sẽ dễ chia sẻ với rung cảm và “trí tuệ biết khóc” của Nguyễn Tấn Vĩ.


Bài: Lý Đợi - Art Columnist

Comments


ad1_2.jpg
IMG_7057.GIF
Navigator Business and Finance 2 1x4.jpg
bottom of page