"Bóng Tối, Ánh Sáng & Tình Yêu" của Mỹ Tâm – Người giữ Thời Gian
Tình yêu mà khán giả dành cho Mỹ Tâm và tình yêu mà Mỹ Tâm dành cho khán giả là một thứ gì đó gần giống như đức tin. Bởi lẽ, trong tình yêu đó có thêm sự thiêng liêng và lòng biết ơn chân thành dành cho nhau. Chỉ có như thế thì Mỹ Tâm và khán giả của cô mới có một sợi dây gắn kết mãnh liệt và trung thành suốt hơn 20 năm qua.
Tôi từng không ít lần chứng kiến sự cuồng nhiệt của khán giả trong những sự kiên/show diễn có Mỹ Tâm tham dự và nhận ra người ta yêu cô Họa mi tóc nâu không chỉ bởi tài năng của cô ấy. Cho đến khi tôi xem bộ phim tư liệu do Mỹ Tâm sản xuất – Người giữ thời gian (Tri Âm the Movie), tôi mới cảm nhận sâu sắc lý do thực sự của tình yêu thương mãnh liệt giữa Mỹ Tâm và khán giả của cô.
Trong sự hạn chế của ngôn từ, tôi mạn phép so sánh tình yêu thương đó trong vài chữ “gần giống như đức tin”. Tại sao chỉ gần giống, vì đức tin này là hai chiều, không có ai cao hơn ai, tất cả đều là tình yêu thương chân thành mà hai bên dành cho nhau. Nó chân thành đến mức người trong cuộc sẽ cảm thấy tình yêu đó thiêng liêng và xứng đáng với từng năm tháng thanh xuân mà họ đã bỏ ra để yêu Mỹ Tâm, cũng như Mỹ Tâm đã đổ cả mồ hôi, nước mắt và thậm chí cả máu, cả những thương tổn về thể chất cũng như tinh thần để yêu thương lại khán giả của mình.
Khi Mỹ Tâm cô độc nhất, tổn thương nhất, trải qua bóng tối trầm cảm, trái tim cô ấy chỉ hướng về khán giả, về sân khấu, về thánh đường chung của âm nhạc và tình yêu. Nơi đó, cả Mỹ Tâm và khán giả của cô đều được cười, được khóc, được an ủi, chữa lành. Hai chữ Tri Âm mà Mỹ Tâm đau đáu thực hiện trong show diễn để đời của mình quả thật rất sâu nặng. Trong một mối quan hệ hơn 20 năm sắt son, không ai có thể “diễn” được.
Nó phải thật, thật đến quặt thắt tâm can như từng hơi thở khó nhọc mỗi khi đau bệnh bỗng nhiên được hít thở an lành giữa khu vườn diệu kỳ mà họ đã tạo ra trong nhau suốt bao năm qua – đó là nhìn thấy nhau là hạnh phúc, nhìn thấy nhau là vỡ òa thổn thức.
Trong bộ phim do chính Mỹ Tâm viết kịch bản để kể về những tâm sự của đời mình, mỗi khi ca khúc The Light mà cô sáng tác vang lên, trái tim tôi như nghẹn lại, thương người nghệ sĩ sau ánh hào quang vẫn còn nguyên đó những khoảng trống đơn độc, những chua xót, sai lầm, tổn thương như biết bao người bình thường khác nhưng cô phải nuốt giọt lệ đó vào trong tim. Để đến một lúc nào đó, trong bóng tối hoang mang tận cùng, nó bật ra thành những nốt nhạc định mệnh, những nốt nhạc về chính những yêu thương, khắc khoải, khổ đau và cả giải thoát trong cuộc đời Mỹ Tâm.
“Giữa đêm tối, chỉ nghe tiếng khóc trong lòng nhói đau vô tận... Những lúc ấy, liệu ai có thấu cho mình nữa chăng?”… Mỹ Tâm chia sẻ, mỗi khi cô tuyệt vọng nhất thì ca khúc này như tiếp thêm cho cô sức mạnh. Sức mạnh đó được gửi gắm ở phần điệp khúc:
“Hãy bước ra nơi mà ta nhận thấy yêu thương tự do. Dù trái tim này tan vỡ thì ta vẫn vui và ta vẫn cười trước mắt Người. Gạt hết đau thương này đi, hãy cứ vui thôi chờ chi? Hạnh phúc đang chờ dưới ngàn muôn tiếng ca và dưới ánh đèn”.
Khi trích dẫn lời ca khúc này của Tâm, tôi viết hoa chữ “Người”. Bởi lẽ, khi nhìn Mỹ Tâm trình diễn ca khúc này, bước từ căn phòng tối đi ra sân khấu sáng ngời, tôi có nhận được một cảm xúc thiêng liêng khó tả từ năng lượng tinh thần của Mỹ Tâm. Cô ấy thật sự nhìn thấy sự “cứu rỗi” và xoa dịu từ khán giả. Nơi cô ấy gặp khán giả chính là thánh đường. “Dù trái tim này tan vỡ thì ta vẫn vui và ta vẫn cười trước mắt Người”, người ở đây không chỉ là hàng vạn khán giả đang yêu thương cô, gào thét tên cô bên dưới khán đài, đó có lẽ còn là hàm ý về tình thương vô điều kiện của Thượng Đế.
Trong bộ phim, mỗi khi đối mặt với khó khăn, mỗi khi bước vào một trận chiến lớn, Mỹ Tâm đều cảm ơn các cộng sự của mình và cảm ơn Thượng Đế. Tôi chợt hiểu ra những “mật mã” trong ánh hào quang của Mỹ Tâm và rơi nước mắt.
Tôi tin, sự thiêng liêng trong mối quan hệ giữa người với người sẽ luôn tạo ra những phép màu. Hay đúng hơn, tình yêu thương sâu sắc là phép màu duy nhất mà chúng ta cảm nhận được, tạo ra được để thay đổi bất cứ nghịch cảnh nào cũng trở nên tốt đẹp hơn.
Khi tình yêu thương quá lớn hiện diện trong cuộc đời chúng ta, chúng ta bất giác đều “thành kính và khiêm hạ”, vì chúng ta sẽ cảm nhận được điều đó thật sự là một ân điển, một phép màu. Giống như Mỹ Tâm, cô ấy không ít lần quỳ xuống tạ ơn khán giả bằng sự chân thành tuyệt đối. Bởi lẽ, cô còn nhìn thấy cả tình thương vô bờ của đấng Thiêng Liêng đang ngự trị nơi tình yêu thương mà khán giả dành cho cô, cũng như tình thương vô bờ của cô dành cho khán giả.
Có lần, một người quen nói với tôi rằng “fan của Mỹ Tâm thật cuồng tín”. Tôi không đồng ý với cách nhìn đó, vì đó chỉ là lớp vỏ bề ngoài. Trong bộ phim Người giữ thời gian, tôi nhận ra Mỹ Tâm không cố gắng biến khán giả thành tín đồ của mình, cũng không nỗ lực để người ta phải hâm mộ mình nhiều hơn nữa, mà cô ấy chỉ đơn giản là phụng sự cho những điều tốt đẹp mà âm nhạc mang đến cho mọi người. Và như thế, Mỹ Tâm như một “nhà truyền giáo” của cái đẹp và lối sống tích cực, sẻ chia bởi những hành xử tử tế, chân thành của cô không chỉ trên sân khấu mà cả ở đời thường.
Mỹ Tâm không xây danh vọng, không dựng tượng đài bản thân mà chỉ mang cảm xúc chân thành và tốt đẹp nhất trong cô ấy chia cho mọi người. Mỹ Tâm chia sẻ: “Thanh xuân của mọi người có Mỹ Tâm và thanh xuân của Mỹ Tâm có mọi người”. Khi nghe Mỹ Tâm nói, trong đầu tôi vẫn vẹn nguyên cảm xúc của những Cây đàn sinh viên, Cô gái đến từ hôm qua, Ước gì… Vì thanh xuân của tôi cũng ngập tràn dấu ấn của cô ấy.
Mỹ Tâm gọi khán giả là “Tri Âm” của mình. Nếu phải cô đọng lại vài lời cho vài chục năm hành trình của mình, Mỹ Tâm sẽ chỉ nói: “Khán giả là người thân, sân khấu là nhà”. Trong show diễn Tri Âm, liveshow lớn nhất tại Việt Nam, Mỹ Tâm tâm sự: “Là những người dưng, là những người xa lạ, vì sao các bạn lại yêu mình đến như vậy? Các bạn đã theo mình cả chặng đường dài, bất kể nơi nào, bất kể lúc nào, các bạn cũng ủng hộ âm nhạc và con đường của mình. Điều duy nhất mà cô gái này làm được đó là không bao giờ thay đổi! Tôi sẽ sống để không bao giờ phải hổ thẹn với khán giả của mình”.
Mỹ Tâm ý thức về ảnh hưởng lớn của mình đến khán giả nên cô ấy luôn nỗ lực truyền đi những hành xử yêu thương, nhân ái tới khán giả, và cứ thế, những hạt mầm an ủi, thiện chí được lan tỏa mạnh mẽ trong hàng triệu fan của Mỹ Tâm. Đó chính là thước đo đẳng cấp thực sự của một ngôi sao - sức ảnh hưởng văn hóa.
Nếu chỉ mong muốn phần thưởng và hào quang, những thứ đó sẽ đều tàn lụi như dấu chân trên cát. Duy chỉ có tình yêu thương chân thành và những điều tử tế sẽ ở lại mãi trong lòng công chúng, vượt qua những thăng trầm thời gian để luôn là đốm lửa đẹp an ủi, dẫn đường cho chúng ta sống tốt đẹp hơn. Mỹ Tâm đã kiên trì đi trên con đường “TÌNH YÊU THƯƠNG CHÂN THÀNH” nên Mỹ Tâm xứng đáng với tình yêu thương và ánh hào quang của mình. Bởi lẽ, như Mỹ Tâm nói: “Hào quang của Mỹ Tâm là của các bạn (khán giả), thành công của Mỹ Tâm là thành công của các bạn”.
Sâu trong lòng, tôi muốn gửi đến Mỹ Tâm lời cảm ơn vì thanh xuân của tôi có cô ấy. Bài viết này là một lời đáp tạ tình yêu thương chân thành mà Mỹ Tâm dành cho mọi người, trong đó có tôi – một Tri Âm của cô ấy.
Bài: Thiên Ca - Art Columnist
Comments